Nguyễn Hữu Hồng Minh
TRONG QUÁN
TRONG QUÁN
Một Sàigòn nhỏ, Sàigòn quán
Mưa rào rào hạt to như rây
Ðổ xuống từ cao ốc chém toạc mảnh trời
Ngồi góc nào cũng thấy trời rách
Những câu chuyện đi hết đời vẫn câu chuyện ấy
Những gương mặt yêu ghét nhòa lẫn
Những dự định ào mưa, nhen tắt bập bùng
Những gương mặt lưỡi cày
xới đêm,
đổ bóng lên tường, lở quán
Những câu thơ giật bom khủng bố chờ viết ra
Một hôm nhận ra đời ta rất Sàigòn
Trong vực xoáy khổng lồ thiếu giọt hi vọng
Sàigòn hiện diện, Sàigòn lãng quên
Từng dự định hối thúc thay đổi
Như quán nhỏ chờ cơn mưa lớn
Tan chảy và bừng sáng từng hạt người trên đại lộ
Chờ cuốn tất cả đi không gì còn lại
Rác rưởi vào cống rãnh,
cơn điên vào hồn,
u mê bão táp vào hầm sâu chặt ngọn
Dự định bom nổ chậm lấp lánh khởi trên trang viết
Chờ một câu thơ đẫm mưa sưởi kí ức khô héo của ta...
Sàigòn, 16.7.2005.