Nguyễn Hữu Hồng Minh
ÐẶC THÙ
ÐẶC THÙ
Không dễ chịu chút nào
Viết
Ðầu đặc khô như ngói
Chữ thoái hoá không tín hiệu trên vùng não trạng
Trĩu nặng những ngón tay mất cảm giác gõ bàn phím
Lần mò cướp một câu thơ từ chiếc túi hư vô không hình dạng
Năm nay tôi 33 tuổi
27 năm làm nghề cướp chữ
Nói về chữ tôi là tên cướp có đẳng cắp
Nhưng cũng về chữ, hơn 25 năm
tôi bị cầm tù giữa cây cầu trừu tượng
Ðêm đêm tôi lắng nghe sóng
và dõi theo ánh hải đăng
tìm bờ bến cho bài thơ của mình
Không dễ chịu chút nào
Viết
Quá ít dưỡng khí cho bài thơ thở
Những vùng ngôn ngữ tôi có được
Không đủ tái tạo không gian một bài thơ
Ðời sống dẹp lại như bao diêm
Những đốm lửa cô đặc chờ kíp nổ
Ứ đọng như nước chảy vào khoảng trũng
Trôi lụt, xói lở âm thầm
Xác thân mòn, hồn vô định
Phơi kí ức, ngọn cờ trắng đầu hàng
Le lói dự cảm phiếu bầu không hợp lệ
Vẽ những dấu nhạt ít thông điệp lên đời mình
Khoanh tròn
Bên lề ngày tháng ghi chú, gạch xoá, xé bỏ
Không nở hoa
Những bài thơ, những bài thơ, những bài thơ
Sàigòn, 7.2005