Nguyễn Hữu Hồng Minh
CÚI XUỐNG, HỠI EM!
CÚI XUỐNG, HỠI EM!
Cúi xuống hỡi em!
Nơi những phận người nhỏ nhoi không thể bay lên bằng đôi cánh
Nhưng tử đôi mắt niềm vui cháy không nguôi
Nơi những cánh hoa li ti khuất mình vào bình lặng
Cuộc sống đứng lên thật khó khăn biết bao
Cũng có lúc tôi mệt mỏi đổ vỡ thầm lặng
Tôi kinh sợ sự vô hại này
Những ước mong ngày nào cúi xuống thật thấp
Dưới vòm trời trĩu nặng tôi không mang nổi thêm một ước mơ
Tôi càng gầy gò câu thơ càng sắc nhọn
Tôi thấy trong mắt nhiều người sự câm lặng
Họ trôi trên bến bờ lang thang như chưa phải họ
Quả địa cầu dịu dàng
Như cánh hoa nở thắm không biết mình đẹp
Bông hoa câm
Cứ thế, cuộc đời lướt trôi
Những gương mặt tối vẫn lóe sáng thầm
Niềm ẩn sâu bùng kín
Như sắc hương của một đóa mơ ước
Cúi xuống hỡi em
Nghe tiếng hát của loài hoa không tuổi tên
Như tôi cúi xuống câu thơ
Ðã gặp nỗi hổ nhục chính mình khi từng ngợi ca
Những vẻ đẹp hoang đàng và rỉ sét
11.2001.