Nguyễn Hữu Hồng Minh
TREO DỌC
TREO DỌC
Tôi đi ra biển xanh thấy trên nước treo dọc những con cá
Tôi đi vào thành phố thấy quảng trường treo dọc những cái đầu
Tôi đi xuyên nhà ga thấy treo dọc những chuyến tàu
Tôi đi thẳng tương lai thấy treo dọc những mặt nạ
Tôi đi về quá khứ thấy treo dọc những xác chết
Tôi đi tới nhà hát thấy treo dọc những hình nộm
Tôi đi ngược truyền thống thấy treo dọc những quảng cáo
Tôi đi cùng hiện đại thấy treo dọc những về nguồn
Và tôi biết
Tôi đang sống thở với Việt Nam treo dọc những đức tin
Rồi một hôm tôi nhận ra đầu tôi treo trên những dòng chữ viết
Tôi đâu phải người câm sao nói như người điếc
Tôi đâu phải biển xanh để treo mớm lên những con cá?
Và chữ của tôi tiếp tục bị treo lên, treo lên
Tôi gọi chúng chẳng thèm ngoái đầu
Chúng bưng bít mưng mủ mù lòa
Chúng như đã nhiễm phải bệnh lậu
Hà Nội, 5.2001.