Nguyễn Hữu Hồng Minh
QUÁN CÀFÉ 47
QUÁN CÀFÉ 47
Ðến soãi dài mỏi mệt
Mơ mơ rung đùi
Một khoảng khắc thôi quên phiền muộn
Ngồi quán như ngồi trên cây cầu bắc qua đời sống
Sức tàn lực kiệt chuốc hơi mà đi
Không tới đâu
cơn ói mửa linh hồn lạnh xám
Không tới đâu
con ruồi trên mặt thể chế
Viết như câm, hả hơi như nói như điên một mình
Như bốn bề tù ngục, cần hơi khà ra để thấy sự sống
Viết viết viết như đâm thủng mặt giấy
Ðọc cho nhau nghe như súng nổ, như thể đây là lần cuối cùng
Lần cuối bão phá, lũ quét
Kinh hồn đêm tối dựng buổi sáng yếu ớt hẻm vắng café lạnh
Rồi không tới đâu ha hả cười
Bão tố ghìm trong họng
Chữ khảm trong đầu như đá dội ong ong trong đêm
Thơ thổ huyết
Người đi bỏ bóng lại
Tìm mãi chi chân trời?
Phác thảo 12.7.2005.